Phần 10: Kỳ nghỉ năm mới
Bác lao công Ivan Secgayevich đang ngồi trong bếp, trên nền nhà. Bác đang làm một việc khá nặng nhọc: Đó là đặt cây thông vào cái giá gỗ. Những cành thông gai góc chĩa thẳng vào mặt bác Ivan Secgayevich, còn Maruxia thì đeo gang tay để khỏi bị gai đâm, bé giúp bác tách những cành thông.
Bỗng nhiên bác hỏi rất nghiêm trọng:
- Hãy nói đi, cô bé, bác không cố gắng một cách vô ích đấy chứ?
- Vô ích nghĩa là sao ạ? Maruxia ngạc nhiên - Tại sao lại vô ích hả bác Ivan Secgayevich?
- Nếu bỗng nhiên cháu lại không xứng đáng được thưởng cây thông? Cháu có những điểm nào rồi?
Maruxia mỉm cười tự hào khiêm tốn.
- Maruxia chỉ có mỗi điểm bốn – bà thông báo – đó là môn viết tiếng Nga, còn lại là toàn điểm năm.
- Ôi – Bác Ivan thốt lên với vẻ kính nể - thế chứ, với những điểm năm như vậy đi chơi mới không xấu hổ.
- Ôi, mong sao cho nhanh đến sáng mai – Marruxia thì thầm – còn bây giờ chúng mình sẽ trang hoàng cho cây thông đã. Sau đó sẽ uống chè nữa, rồi cần phải rửa mặt này …thay quần áo này…trước mắt là phải chợp mắt đã…đi ngủ nữa…không, mình chẳng thể đợi đến ngày mai đâu…
- Chúng ta sẽ đợi chứ - mẹ nói – nào, tốt hơn nhất bây giờ chúng ta hãy cân nhắc xem chúng ta sẽ mời những khách nào đến. Biết bao nhiêu là bánh.
- Nào…Maruxia nói – nhưng có lẽ trước tiên phải mời bạn Galia.
- Hượm, hượm hãy nào, cháu và bạn ấy vừa xích mích! – bà lên tiếng
- Cháu ư? Với Galia á? Maruxia ngạc nhiên – Ôi bà! – Galia là cô gái rất tốt… sau đó là Vera. Bạn ấy rất dễ thương. Nina ắt cũng phải được mời. Cả Sura, Olia, Cachia, Maia, Zina, cả mấy bạn Natasa nữa - cả 3 luôn - lớp cháu có những ba bạn Natasa.
- Đúng đấy – bác Ivan Secgayevich lên tiếng.
- Không ở lớp nào có như vậy, sau đó là Sveta, Clara.
- Maruxia, chúng ta không đủ số đĩa như vậy – bà hoảng hốt.
- Thì lấy cả đĩa lót chén ra – Maruxia nói – Ôi, lại còn cả Ghênia, Xima nữa chứ.
- Chết mất - mẹ thốt lên - chết mất thôi, chết mất thôi.
- Ai chết? – Maruxia ngạc nhiên.
- Mẹ với bà chứ sao - mẹ giải thích - sắp xếp làm sao cho hết từng ấy con người
- Đây rồi, đây rồi – Maruxia nói tiếp – còn cả Olia, Nadia, Lida, Tamara, Liucia, Lena…
- Cha mẹ ơi, cả lớp – bà cười ngặt nghẽo
- Thì sao nào, vậy cháu có lỗi khi tất cả các bạn lớp cháu đều là những bạn tốt ư?
- Không, con cứ mời những bạn thân thiết nhất, những bạn tốt nhất không thì chúng ta không sắp xếp được chỗ ngồi - mẹ quyết định.
- Mẹ, nhưng bây giờ tất cả các bạn đều là những bạn thân tốt nhất của con.
- Thì con chọn đi - mẹ nói
- Ôi – Maruxia thở dài - nếu chỉ mời Luixia thì Lena sẽ tự ái. Hai bạn ấy lại ở cùng một nơi. Nếu không mời Tamara thì thương lắm vì hôm qua bạn ấy vừa bị điểm hai xong.
- Thôi thì cứ để cho bạn ấy ngồi nhà mà học bài – bác Ivan Secgayevich nói.
- Không được, thương lắm – Maruxia phản đối.
- Còn mẹ sẽ mời Xerioza - mẹ nói – vì trước đây cậu ấy ở chỗ con.
- Vâng, đúng đấy – Maruxia nói – không lẽ gì mà không gọi bạn ấy.
- Vậy các cháu bây giờ làm lành rồi chứ?
- Không, vẫn giận. Hôm qua tý nữa thì lại đánh nhau. Hôm qua bạn ấy lại muốn mang con mèo Liginski ở sân về nhà riêng cho mình.
- Đúng thế - bác Ivan Secgayevich nói
- Nào, Maruxia, con nghĩ đi, nghĩ nhanh lên - mẹ sốt ruột giục.
- Thôi được rồi, con chỉ mời trong cột danh sách của con thôi – Maruxia quyết định.
- Vậy thì có bao nhiêu người trong danh sách ấy? – bác Ivan Secgayevich hỏi
- Chỉ có mười bốn bạn gái thôi.
- Có thể mời được rồi. Cây thông đã sẵn sàng.
- Cuối cùng ngày lễ Maruxia mong chờ cũng đã đến. Bên ngoài phòng chờ đang chất đầy nào bành tô, quần áo, mũ len, mũ lông, giày cao cổ. Có thế nhận rõ ngay tất cả những vị khách mời của Maruxia đều đến đông đủ, không ai từ chối.
- Xung quanh cây thông là tiếng chân giậm rầm rập, tiếng cười vang rộ, tiếng hát hò, la hét. Có thể nhận thấy ngay tất cả khách của Maruxia đang rất vui vẻ.
Trên bàn ăn đã bày đặt đầy đủ. Mẹ mời tất cả các bạn vào uống chè, trong căn hộ bỗng trở nên hơi im ắng.
Các cô gái ngồi ăn còn Maruxia thì mời các bạn.
- Các bạn ơi, xin mời, ăn đi chứ! Các bạn nếm thử kẹo Vitamin nhé. Bố mình gửi về tặng vì điểm năm đấy. Chúng được bay từ Zapaliar về đây. Hãy cầm bánh rán ăn đi các bạn, nhà mình có cả một núi bánh kia kìa.
Một hồi chuông vang lên.
- Ôi! – Maruxia kêu lên sung sướng – còn ai đó đến nữa.
Bé ra mở cửa.
Xerioza đứng đó, mặt khó đăm đăm – trong tay cậu cầm một cái gói.
- Chào Maruxia - cậu ta lên tiếng.
- Chào cậu – Maruxia trả lời.
- Mẹ tớ vui lòng để tớ chuyển cho cậu…Xerioza vừa nói vừa chìa gói quà cho Maruxia.
- Cái gì vậy? Maruxia không hiểu
- Táo đấy
- Táo nào?
- Táo nào, táo nào. Táo được ông tớ mang từ Crưm về. Đầy cả thùng luôn. Mẹ mình rất vui để mình đem đến tặng cho cậu trước năm mới.
Mẹ của Maruxia cũng bước ra phòng ngoài.
- Gì thế cháu? Xerioza - mẹ nói – vào đi cháu.
- Cháu chào cô Nina Vaxileva! – Xerioza khẽ đáp.
- Cháu cởi áo ra đi và vào đây.
- Cháu không muốn?
- Tại sao vậy?
- Cháu không muốn. Trong kia toàn bọn con gái.
- Không phải bọn con gái mà là các bạn gái – Maruxia chỉnh đốn lại.
- Nhưng thôi, ừ thì bạn gái - Xerioza đồng ý – nhưng dù gì thì tớ cũng không vào đâu.
- Thôi, thôi nào cháu, cháu thôi nói chuyện thầm đi. Các cô gái không phật lòng vì cháu đâu, vào đi nào.
Sau khi uống trà xong bàn đã được dọn đi.
Các quý khách chơi trò bốc thăm.
Tất cả nô đùa ầm ĩ, Xerioza nghịch hơn hết. Cậu ta quên khuấy xung quanh mình toàn bạn gái và cậu ta rất vui vẻ.
Khách đã ra về hết. Bà và mẹ bắt tay vào thu dọn.
- Khẽ, khẽ nào – bà nói. Chúng ta đánh thức Maruxia dậy mất.
- Không sao đâu - mẹ trả lời – con bé đã mệt bở hơi tai rồi – bây giờ có pháo cũng không đánh thức nổi nó đâu. Mẹ chăm chú nhìn vào phòng ngủ và khẽ than.
- Lại đây bà ơi - mẹ gọi bà vào
Bà bước lại và nhìn thấy Maruxia không ngủ
Bé nằm trên giường, quấn chăn, nằm co chân. Trong tay bé là quyển sách. Bé quên hết tất cả xung quanh, không nghe gì, không nhìn gì cả.
Mẹ khẽ đến gần Maruxia.
- Ai sẽ ngủ đây, con gái - mẹ âu yếm hỏi bé.
- Mẹ - Maruxia nói, mắt rời khỏi quyển sách – đây chính là quyển sách này – chính quyển sách này mẹ đã tặng con - mẹ có nhớ con đã kể với mẹ rồi không?
- Quyển sách nào vậy?
- Đó là những gì chị Valia đã kể cho chúng con: “Những truyện kể về Lenin”. Con nghĩ chỉ đọc thành tiếng. Con mở ra, ôi… thật quen thuộc. Con mới đọc qua một dòng, sau đó dòng khác. Và bỗng nhiên thế là con đã biết đọc. Mẹ ơi, thật thú vị làm sao! Nghĩa là giờ đây tất cả quyển sách con đã đọc được.
- Bây giờ con chỉ có thể đi ngủ mà thôi - mẹ mỉm cười.
- Ôi mẹ, con đi ngủ đây. Con chỉ nghĩ thêm một lát thôi rồi con sẽ ngủ - Maruxia hứa với mẹ. Con đang nghĩ về một điều…Thật là tốt biết bao nếu như Lenin và Stalin ngày bé cùng sống trong ngôi nhà của chúng ta. Còn mẹ thì thế nào? Giá như họ đã chơi ngoài sân. Và con nô đùa cùng với họ…Mẹ ơi, con biết đó chỉ là điều tưởng tượng, nhưng chỉ nghĩ thôi cũng rất thú vị rồi….
Maruxia ngồi trầm ngâm.
- Nào, có chuyện gì thế cô gái? Mẹ hỏi lại
- Chỉ có một điều con không biết gọi họ như thế nào….Nếu như họ còn nhỏ thì đằng nào con cũng chỉ gọi họ là…Vladimir Ilich, Ioshiph Vixanovich. Đúng không ạ.
- Thôi ngủ đi, cô gái, ngủ đi , con thân yêu.
- Ngủ đi con, muộn rồi. Sáng mai dậy sẽ kể tất cả sau.
- Thôi được. Một, hai, ba, con ngủ đây! Maruxia trả lời và bé rúc đầu vào chăn.
Phần 11: Kỳ nghỉ kết thúc
Maruxia bước vào lớp. Nom bé có vẻ rất quan trọng và đĩnh đạc. Trên tay cầm một quyển sách gáy vải – đó là món quà tặng quý giá của bé. Các cô gái sung sướng nhảy đến bên bé. Còn Verotrka là người đầu tiên vội vàng thông báo một tin quan trọng:
- Maruxia ơi – cô kêu lên – nhìn kìa! Hôm nay lớp chúng ta có một nhân vật mới - Bạn ấy bị ốm suốt, ốm suốt và bây giờ bạn ấy mới đến với chúng ta.
Và Maruxia nhìn: ngồi ở bàn là một bạn gái lạ, người gày, tóc cắt ngắn.
Cô gái im lặng ngơ ngác nhìn quanh.
- Bạn ấy đang sợ đấy - Verotrka thông cảm nói.
- Bạn ơi, bạn tên là gì? – Maruxia hỏi bạn.
- Axia – cô bạn mới rụt rè trả lời.
- Cậu không phải sợ - Maruxia nói giọng vẻ lên lớp - Ở đây đều là các bạn gái cả – không ai làm cậu phật lòng đâu - cậu có biết đọc không?
- Có – cô gái trả lời
- Vậy còn viết?
- Mình có biết – Mình cũng đuổi kịp các bạn rồi. Đây này…
Thế rồi Axia chìa những quyển vở ra cho các bạn xem.
- Hãy nhìn kìa – Maruxia kêu lên – đúng vậy, ai đã dạy cậu thế?
- Mẹ mình.
- Đợi hãy, đợi nào… Maruxia nói. Ở nhà cậu có bảng à?
- Không có.
- Vậy có nghĩa là cậu không biết lên bảng?
- Không.
- Aha! – Maruxia reo lên sung sướng - chẳng lẽ ở nhà cậu học như vậy! Nhưng không sao. Bây giờ bọn mình sẽ chỉ cho cậu tất cả. Thế chào cô giáo như thế nào, cậu có biết không? Không phải không? Đây, cậu hãy nhìn này. Các bạn ơi, hãy ngồi xuống. Tớ sẽ đóng giả là cô Anna Invanova.
Maruxia bỗng chạy vụt ra khỏi lớp.
Sau đó bé thong thả bước vào lớp, mỉm cười chào.
- Chào các cô gái – mời các em ngồi xuống – Maruxia nói – Axia, em cần phải đứng dậy một cách nhẹ nhàng. Tiếng động ầm ĩ sẽ quấy rầy việc học tập của các bạn lớp khác. Em hãy đi lên bảng. Axia. Không được gây tiếng động nhé. Đi ngay ngắn vào. Đây không phải chuyện tầm phào đâu. Học sinh lớp Một cần phải biết cách đi ngay ngắn. Em hiểu không?
- Ừhứ
- Không phải là “ừ hứ” mà là “vâng ạ” – Maruxia chỉnh lại cho cô bạn. Học sinh lớp Một cần phải nói chuyện đúng cách ... Đây là cái gì của em? Maruxia hỏi và chỉ tay vào cái cằm?
- Râu ạ? Cô bé trả lời
- Vậy là em không biết rồi? Cái cằm chứ. Cần phải biết. Còn đây là gốc mũi. Cần phải nói cho đúng.
- Còn đây là cái trán? Axia cuống quýt hỏi.
- Ừ, Axia, đấy là trán – Maruxia trả lời – Nhưng nếu cậu muốn hỏi điều gì đó, cần phải dơ tay.
- Không được búng ngón tay tanh tách đấy- Galia chêm vào.
- Im lặng, im lặng nào - tớ đang giải thích – Maruxia nói – Đúng, không được búng ngón tay. Cô Anna sẽ nhìn thấy hết. Cô ấy sẽ nhìn tất cả. Ôi, biết bao nhiêu điều cần phải giải thích nữa! Còn bây giờ chuông rồi.
- Hãy nói qua về học cách lễ phép cho cậu ấy biết đi – các cô gái đồng thanh cướp lời – nói về điều là giờ đây bạn ấy không phải chỉ có một mình – không được chạy về nhà khi chưa có chuông kêu - về góc thiên nhiên sống - về buổi tham quan - về các nhóm, tổ - về việc cấm không được cãi cọ nhau…
Axia ngỡ ngàng đưa mắt nhìn quanh.
- Các cậu không phải nhắc đâu– Maruxia ngăn các bạn lại - Tớ tự biết mà. Vậy những gì… chúng ta đã học… là như vậy đấy… cậu có hiểu không?
- Không! – Axia thú nhận thật.
- Chúng ta - cậu biết là ai không? Là học sinh lớp Một. Chúng ta phải sống vì nhau. Còn cả trường học sẽ vì chúng ta. Vậy chúng ta phải tự kiểm soát chính bản thân mình. Cậu hiểu chứ? Như viết chẳng hạn có thể học tại nhà. Còn những điều này…
Một hồi chuông vang lên.
Axia giật mình.
- Cậu không phải giật mình! Maruxia nghiêm khắc nhắc lại. Đây là chuông thôi. Không có gì mà phải sợ.
- Có một cô gái trước kia đi học cũng giật mình bởi tiếng chuông, vậy mà sau này đã trở thành anh hùng Xô Viết- Verotrka trấn an bạn.
- Cô Annna đến rồi – bạn trực nhật lớp thông báo - tất cả các em thì thầm với Axia từ các hướng:
- Cậu nhớ đừng quên đứng dậy nhé. Đứng dậy thật khẽ đấy.
- Nhớ dơ tay nhé khi muốn hỏi.
Cô Anna Ivanova bước vào lớp. Các cô gái nhẹ nhàng đứng dậy.
Chỉ mỗi Axia tội nghiệp cuống cuồng đứng lên gây tiếng động. Bé bước lên bảng, dơ tay này, sau đó lại dơ tay khác.
Hộp bút tròn của cô đổ tung khỏi bàn và rơi xuống lăn trên sàn.
Cô Anna Ivanova mỉm cười.
- Em cứ yên tâm, Axia – cô động viên – Cô đã nhìn thấy rồi. Các bạn gái muốn dạy em tất cả một lúc ngay lập tức. Nhưng không sao. Các bạn cũng vậy thôi. Các bạn ấy cũng quên rằng chính sự lớn khôn được hình thành dần dần từ sự hiểu biết từng tí một – cô Anna Ivanova giải thích – bây giờ chúng ta hãy cùng nhau tiến về phía trước, tiến một cách nhanh hơn cả những gì chúng ta đã đi qua đến thời điểm này.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét