Phần 12: Maruxia, Galia và Vera biến mất như thế nào?
Tại sân nhà Maruxia.
Maruxia, Galia, Vera đang chơi – các em đang xây những ụ tuyết.
- Các cậu biết không - Maruxia nói - giờ tớ đang rất ngạc nhiên tại sao tớ lại có thể ngốc nghếch đến thế!
- Lúc nào? Galia hỏi lại.
- Trước kỳ nghỉ ấy - tớ cứ làm vội làm vàng để đến bây giờ lại phải kiểm tra đi kiểm tra lại.
- Còn tớ cũng nói y như vậy với bố tớ - Galia thông báo - rằng sau kỳ nghỉ tớ sẽ hiểu hết phần số học - bố tớ cười.
- Tại sao?
- Bố tớ nói “rồi xem!”
- Rồi xem cái gì – chúng mình bây giờ là những cô gái thông minh và biết nghe lời. Thậm chí bà tớ cũng nói: Cháu mà biết nghe lời cái gì? Mẹ tớ thì ngạc nhiên.
- Nhìn kìa – Xerioza kìa! – Verotrka thông báo.
Các cô gái ngừng tay. Tất cả nhìn về phía Xerioza. Cậu ta đang đứng giữa sân. Cậu đang nhìn lên mặt trời qua nắm tay như nhìn qua kính viễn vọng.
- Xerioza – Maruxia gọi - cậu nhìn thấy cái gì trên đó thế?
Xerioza liếc nhìn các cô gái, nheo mắt mạnh. Rõ ràng mặt trời đang làm loá mắt cậu ta.
- Các cậu đang xây ụ tuyết à?
- Ừ, ụ tuyết – Maruxia trả lời
- Thế cậu nhìn cái gì trên trời đấy?
- Tớ ngắm mặt trời khi sang mùa xuân như thế nào?
Các cô gái đồng loạt nhìn lên trời.
- Thế ai nói cho cậu về điều này?
- Bố tớ. Từ cuối tháng Mười hai, mỗi ngày sẽ bắt đầu thêm một phút nữa. Bây giờ sắp sang xuân.
- Thế tại sao vẫn còn băng tuyết – Galia hỏi
- Không phải ngay bây giờ – Xerioza giải thích – Thôi, tạm biệt các cậu nhé.
- Thế cậu không chơi xây tuyết cùng bọn tớ à?
- Không bao giờ. Tớ sẽ nói với bọn cậu là tớ đi đâu.
- Đi đâu?
- Ra ngoại ô - Tớ muốn tạo một mùa xuân trong lớp học qua ô cửa sổ.
- Mùa xuân nào? Maruxia ngạc nhiên.
- Mùa xuân này – Xerioza khoe - Cậu biết không, có thể sẽ là một cái cây – ví dụ như cây liễu được không?
- Thì sao nào?
- Thì thế này. Bây giờ tớ sẽ đi tàu điện ra ngoại ô. Tớ sẽ tìm cây liễu ở đó và bẻ một cành đem về.
- Để làm gì? Galia hỏi lại
- Nếu ta đặt nó vào một cái bình và để bên ô cửa - thật tuyệt vời. Những làn sóng mềm mại sẽ đâm chồi nảy lộc, sau đó là những cái lá nhỏ…Tớ vào lớp học của mình: “ thế là có một góc thiên nhiên sống động làm quà tặng cho chúng ta”. Các bạn có nhìn thấy không? Ngoài cửa sổ là mùa đông, trên cửa sổ sẽ là một mùa xuân. Tạm biệt các cậu nhé.
Và Xerioza nhảy tung tăng về phía cổng.
- Ôi, làm gì bây giờ! - Maruxia nói – Còn bọn mình thì sao? tớ cũng muốn có một cành liễu.
- Có thể, vậy người ta có bán cành liễu không nhỉ? – Verotrka hỏi - Tớ sẽ đi ngang qua Kios bán hoa xem ở đó người ta có bán gì không. Nó ở ngay sau góc vườn hoa.
- Các bạn ơi, chúng mình đề xuất như thế này nhé – Maruxia phấn khởi – Chúng mình sẽ đi đến đó, tớ sẽ lấy tiền ở chỗ bà tớ.
Maruxia nhanh như cắt chạy xộc vào cửa.
- Bà ơi – cô bé la to – Bà đưa ngay tiền cho cháu – Cháu cần mua cây liễu cho nhà trường. Người ta đang bán nó ngay góc vườn hoa.
- Được thôi – bà nói - chỉ có điều các cháu không được đi mất tăm đấy.
- Chúng cháu không đi mất đâu – Maruxia nói - vậy làm sao tìm được cành liễu về bây giờ.
Và đây là Kios bán hoa. Một kios bán hoa giấy.
- Ở đây có bán cành liễu không ạ? Maruxia, Vera, Galia đồng thanh hỏi.
- Các cháu làm sao thế - người bán hàng trả lời – lấy đâu ra cành liễu bây giờ. Đợi sau ba tháng nữa nhé, lúc đó tuyết sẽ tan. Khi đó thì mua.
- Thế bác không có cành nhỏ nào à?
- Chúng tôi không buôn cành. Nhưng các cháu cần cành liễu để làm gì? Hãy mua hoa đi.
- Thôi đi về nhà đi các bạn – Vera giục - liễu cũng chẳng có mà cành cũng không.
Đúng lúc này một chiếc tàu điện leng keng đi qua.
- Hãy nhìn kìa – Galia kêu lên – Xerioza kìa – Xerioza sẽ kiếm cho chúng ta.
- Bao giờ cậu trở về đấy? - Maruxia hỏi Xerioza.
- Sau một giờ - ngay gần đây thôi – Xerioza trả lời và đi khỏi
- Vậy là… họ sẽ có một góc liễu còn bọn mình thì lại không…
- Các bạn ơi - bỗng nhiên Maruxia quyết định – chúng mình đi đi.
- Để làm gì? Vera hỏi
- “Để làm gì, để làm gì” để kiếm cành liễu chứ để làm gì. Cô Anna Ivanova sẽ rất vui mừng. Chúng mình sẽ đến lớp: “Chào các bạn, sẽ có một món quà cho các bạn vào góc thiên nhiên của lớp” - “Các cô gái thật giỏi - cô Anna Ivanova sẽ khen vì chúng mình đã mang cành liễu đến”.
- Còn ở nhà thì sao? Galia nói – chính cậu đã nói: “Bây giờ tớ đã là cô gái biết vâng lời”. Vậy bây giờ cậu lại đi chơi không xin phép.
- Không xin phép! – Maruxia nổi giận - thế mà là không xin phép. Tớ đã nói với bà chúng mình đi tìm cành liễu và sẽ trở về. Thôi đi đi.
Ông trời rọi những tia nắng tưng bừng. Các cô gái đồng thanh quyết:
- Thôi được rồi, đi nào.
Còn bây giờ vấn đề là số tàu điện nào có thể đi ra ngoại thành, rồi lăn đến bến cần đỗ, leng keng và ầm ầm…
Nhanh lên, nhanh lên!
Cuối cùng các cô gái đã chọn cho mình được toa tàu với những chỗ ngồi đối diện cửa sổ. Người phụ trách tàu giật dây kéo chuông – nào lên đường!
Những dãy phố quen thuộc chạy ngang qua những ô cửa sổ, rồi những phố lạ và cuối cùng không còn phố nữa. Sau những ô cửa sổ thấp thoáng những ruộng rau, những cánh đồng, được phủ đầy bởi tuyết…
Toa tàu vắng tanh. Chỉ còn lại những hàng ghế và mình ông già với bộ râu dài ngồi đối diện các cô gái. Ông lắng nghe chuyện của các cô gái. Bỗng nhiên ông gọi họ lại:
- Các cháu học sinh lớp Một, các cháu học sinh lớp Một ơi, các cháu đi đâu đấy?
- Chúng cháu đi tìm liễu
- Các cháu cần liễu để làm gì?
- Để đưa vào góc thiên nhiên của lớp ạ - Maruxia giải thích – chúng cháu sẽ cắm nó vào nước và nó sẽ nảy chồi. Cô Anna đã kể cho chúng cháu về điều đó. Chúng cháu rất thích điều này.
- Điều này khiến ông cũng rất vui! Ông sẽ làm bạn với các cháu nhé – người hành khách có bộ râu nói – Ông là bác học, là nhà thực vật học. Cả cuộc đời ông nghiên cứu về cây cối, ông có rất nhiều điều thú vị về cây cỏ, về hoa.
- Ôi, vậy ông đến trường chúng cháu đi! Ông hãy kể đi – Các cô gái khẩn khoản yêu cầu.
- Ông sẽ đến. Ông rất vui lòng. Các cháu học trường nào vậy?
- Trường số 156 ạ - Galia trả lời.
- Ông nhớ…Thôi được rồi, bây giờ ông có giờ lên lớp không thì ông đã đi cùng các cháu kiếm liễu rồi. Các cháu đi thêm hai bến nữa nhé. Nhớ quan sát thật kỹ. Các cháu sẽ nhìn thấy liễu nếu như người ta chưa vặt trụi nó đi…Hãy nói đi, vậy ở nhà mọi người có biết các cháu đi lấy liễu không?
- Bà cháu có biết ạ - Maruxia trả lời.
Thôi nào, các cháu – ông bác học nói: Tạm biệt các cháu – ông già vẫy tay và bước ra khỏi tàu điện.
Các cô gái cũng chui ra khỏi toa tàu.
Rừng ngay gần đây thôi. Đi qua cánh đồng là cháu tới rừng.
Các cô gái sải bước trên con đường nhỏ giữa những hàng cây cao. Các cô quan sát kỹ và tìm nhưng trong rừng tuyệt nhiên không có cành liễu nào cả. Ở đây rất nhiều tuyết, nhiều hơn cả trong thành phố. Con đường nhỏ sau đó cũng dần mất hút. Nhưng Maruxia vẫn gan lỳ tiến về phía trước. Các bạn gái im lặng bước theo bé.
Verotrka đi sau cùng, suốt thời gian toàn nhìn quanh.
- Maruxia! - cuối cùng thì cô cũng kêu Maruxia bằng giọng run run. – Maruxia à.
Maruxia không trả lời. Bé bước về phía trước một cách dứt khoát.
- Maruxia ơi – Verotrka van nài – chúng mình quay trở lại đi - Ở đây im ắng quá…Maruxia, Maruxia à. Hình như ai đó nấp trong những bụi cây và đang nhìn chúng ta kìa…chao ôi!
Một khối tuyết trên cành cây bỗng đổ sập xuống, nặng nề rơi bịch xuống đất. Một con chim nào đó bay vút qua những thân cây, biến mất vào rừng rậm.
- Cậu nhìn kìa! – Verotrka hét lên
- Thì sao, cái gì thế? Cậu làm sao thế, ngốc ạ, cậu sợ à? – Maruxia nói.
- Đấy chỉ là con chim nó bay qua thôi. Con chim! Cậu hiểu không? Cảm giác như là chim gõ kiến. Nó không bay về phương nam. Nó ăn sâu bọ, côn trùng. Thật buồn cười là cậu sợ cả con chim. Chúng mình không còn bé bỏng nữa - phải không Galia.
- Đúng vậy! – Galia đồng tình. Và ngay lập tức chêm vào – nhưng đằng nào thì chúng ta cũng nên về nhà. Tớ cũng muốn quay về thành phố rồi. Vera nói đúng đấy - nơi đây im ắng quá. ..
Maruxia lắc đầu:
- Thôi được, các cậu đúng là các cô gái bướng bỉnh, được, đi nào.
Các cô gái quay ngược trở lại. Bỗng nhiên có con sóc với cái đuôi bông lao qua thẳng trước mặt các cô gái từ cành thông xuống cây thông.
Ôi, con sóc nhỏ - các cô gái hét lên sung sướng. Con sóc bị chết cóng trên cành thông lắc lư.
- Chú sóc thuần hoá, đúng là đã thuần hoá! – Maruxia thì thào. Giá như có thể bắt nó đem về cho góc thiên nhiên của chúng ta, điều đó còn tốt hơn bất kỳ cành liễu nào… sóc, sóc ơi, kix kix kix!
Maruxia nhón chân len lén đến gần cành thông, nhưng con sóc vẫy đuôi, nhảy vào bụi rậm.
- Ôi! – Galia kêu toáng lên
- Sóc ơi, mày ở đâu thế? Maruxia gọi
- Hãy nhìn kìa – Vera thì thào
Tại cành bạch dương trên cao sóc đang ngồi vắt vẻo, ngoáy đầu và liếc nhìn các cô gái. Nhưng hai cô gái đã kịp chạy đến cây bạch dương, như trêu ngươi, sóc bèn nhảy sang cây khác. Các cô gái lần theo dấu vết của chú sóc và tiếp tục, tiếp tục dấn sâu vào rừng.
Chiều tối đã về sau ô cửa. Bà ngồi bên cửa sổ nhìn ra phố.
Trên phố gió đã nổi. Tuyết đã bắt đầu rơi dầy đặc.
- Bọn trẻ biến đi đâu mất thế này – bà càu nhàu. Bà mặc áo và đi ra ngoài sân. Xerioza đang đi ngược lại với bà.
- Xerioza, cháu có nhìn thấy Maruxia và các bạn gái đâu không? – Bà hỏi.
- Cháu có nhìn thấy – Xerioza trả lời – nhưng mà lâu rồi ạ.
- Cháu ở ngoại ô về. Có lẽ các bạn đứng ở sau góc vườn hoa.
Bà đi ra phố - nhìn quanh vườn hoa.
Ở đó vắng lặng.
Trời tối dần hơn – Các cô gái vẫn đang say sưa giữa các cây cối.
Vera bật khóc. Galia càu nhàu:
- Thì chính cậu có lỗi! cứ nói “đi nào, đi nào” để bây giờ chúng ta bị lạc đường.
- Thôi im đi – Maruxia nói – Cô Anna Ivanova nói: Trong lúc hoạn nạn cần phải biết giữ đoàn kết.
- Rừng hoang vu quá! – Vera kêu khóc. Đúng là trông rừng hoang vu quá. Y như trong tranh ấy.
- Chúng mình đến đây bằng tàu điện. Để đến với cánh rừng hoang vu cần phải đi thêm mấy tuần nữa. Cậu quên rồi à?
Đôi lúc các cô gái đi lặng im.
- Im nào - bỗng Maruxia lên tiếng.
Các cô gái lặng yên nghe.
Ở đâu đó, khó mà biết là ở đâu, cứ như là ở trên cây cao, có cái gì đó đang hát, réo rắt ngân dài và rầu rĩ.
Các cô gái nhắm mắt trong sợ hãi.
Tớ đã nói rồi – Vera thì thầm - rừng này thế nào ấy…con sóc dẫn đường chúng ta rồi bỏ rơi chúng ta.
- Đấy là do cái gì đó rít thôi! – Maruxia sung sướng kêu lên. Đây là chuông điện báo. Những đường dây điện gầm rít đấy. Chính chúng đấy… đi đi. Chúng mình đi dưới những dây điện báo, rồi sẽ dẫn đến một trạm điện báo nào đó. Và chúng mình sẽ đánh điện về nhà: “Xin hãy thứ lỗi, chúng con đang bị lạc. Maruxia, Galia, Vera”
Các em trở nên hoan hỉ hơn, suốt thời gian thỉnh thoảng lại ngước nhìn lên phía trên để không bị mất vật dẫn đường, các em chạy dọc trong rừng tối. Lúc này các cô gái đã vui hơn - chạy tung tăng và đồng thanh hát:
- Thì cứ gầm rít, gầm rít, gầm rít đi! Maruxia tiếp tục lẩm nhẩm trong đầu:
- “Xin hãy đưa dẫn chúng tôi về đến nhà!”
- Cứ gầm rít, gầm rít, gầm rít đi, xin hãy đưa dẫn chúng tôi về đến nhà” - tất cả đồng thanh hát.
Các cô gái chạy dọc theo đường dây điện thoại. Bỗng dưng Verotrka vừa mới hát và nhảy múa xong tự dưng biến mất. Cứ như là cô vừa không có ở đây.
- Verotrka ơi – Galia thất thanh hét lên – và cũng biến mất.
Maruxia đứng im bất động – nhìn ra chỗ mà các bạn của bé vừa nhảy múa trong nỗi sợ hãi.
- Galia, Vera, các cậu đâu rồi? – Maruxia kêu lên.
- Bọn mình bị tụt xuống hố - nghe thấy tiếng cảm giác như từ dưới đất vọng lên.
- Bây giờ tớ đỡ Vera còn cậu thì đưa tay cho cậu ấy - vẳng giọng của Galia.
Maruxia nằm cạnh miệng hố. Bé chìa tay. Galia thì đỡ Vera.
Trượt, rơi xuống, rồi bật ra, cuối cùng Verotrka cũng được đưa lên khỏi hố tuyết.
- Thế còn cậu?- Maruxia hỏi.
- Tớ tự được – Galia trả lời
- Thôi đưa tay đây, đưa tay đây – Maruxia kêu lên. Galia nhảy lên, kiễng trên đầu ngón chân nhưng vô ích. Cô không tài nào với được tay Maruxia.
- Ôi, thê là bạn ấy phải ở lại đó – Vera thút thít.
- Yên nào – Maruxia ngăn Vera lại. Yên nào. Tớ nhớ ra rồi. Cô Anna Ivanova đã đọc truyện về vận động viên leo núi. Maruxia tháo khăn ra và ném một đầu xuống hố. Này, thay cho dây thừng…Galia, cậu nắm chắc vào nhé.
Maruxia và Vera nắm đầu kia, cuối cùng đã lôi được Galia lên khỏi miệng hố.
- Giỏi tuyệt! cô nói với Maruxia. Cậu thật cừ. Cậu đã nghĩ ra.
Các cô gái lại phải nhìn lên phía trên để tìm dây chỉ dẫn đường của mình.
Cơn bão tuyết càng mạnh lên. Trời càng tối.
Dây điện thoại dẫn đường cũng biến mất. Không tài nào nhìn thấy chúng đâu cả.
- Dây điện bị mất tiêu rồi . Ai dẫn đường cho chúng ta bây giờ. Vera bật khóc.
- Thôi đi đi – Maruxia ra lệnh. Đằng nào thì chúng ta cũng đi, đi đi. Tớ nhớ là chúng đã dẫn chúng ta đi đâu.
Có tiếng còi báo động trong thành phố.
Trong căn hộ của Maruxia – có mẹ của Maruxia, bà của Maruxia. Mẹ của Galia và mẹ của Vera. Cả cô Anna Ivanova cũng ngồi đây. Cô gọi điện cho đài phát thanh, còn bây giờ gọi cho cả công an.
- Tất cả đã rõ - đồng chí giáo viên ạ - trưởng trạm công an trả lời. Bây giờ chúng tôi sẽ truyền lệnh xuống tất cả các trạm chi nhánh. Lệnh gấp đi tìm các cháu.
Tại các trạm công an, những người trực ban đã nhận được bức điện: “Có ba cô gái, học sinh trường số 156, đã rời khỏi nhà nay chưa về, áp dụng mọi biện pháp cần thiết”. Và chiếc loa phóng thanh trên phố cũng kêu rất to: Có ba cô gái, học sinh trường số 156…
Nhà thực vật học quen thuộc với chúng ta đã dừng lại ven đường, ông sững người bên chiếc loa.
- … Maruxia Orlova - chiếc loa lại tiếp tục, Galia Boromưikova và Vera Petrova đi từ sáng sớm hôm nay chưa trở về nhà. Yêu cầu tất cả những ai nhìn thấy các cháu thì báo qua điện thoại cho trung tâm số 5-32-36.
Nhà thực vật học lấy trong túi đồng xu 10 côpếch, chạy tới cánh cửa bên ngoài có ghi: Nơi gọi điện thoại tự động ấn số: 5-32-36.
Cô Anna Ivanova an ủi bà và mẹ.
- Chúng ta sẽ tìm thấy, tìm thấy thôi – cô nói - cảnh sát sẽ đi tìm các cháu, những học sinh cũ của tôi đang học lớp Bảy cũng toả đi hỏi nhà các bạn gái của Maruxia. Tôi cũng đã gọi điện cho ông hiệu trưởng. Ông ấy cũng đã gửi chiếc ô tô của mình để khi nào cần đến.
Dưới cửa sổ có tiếng còi ô tô gầm rú to.
- Đấy, xe đã đến rồi đấy – cô Anna Ivanova nói - cả nhà đừng lo!
Chiếc xe to lớn băng nhanh trên đường nhựa. Ngồi trên xe là cô Anna Ivanova, nhà thực vật học và chú lái xe công an.
Các cô gái chạy dọc theo rừng. Họ đã thoát ra đến khoảng rừng thưa rộng và bước chầm chậm.
- Ai đó đang chạy – Galia thì thầm – Ôi, chó sói! chó sói!
Đúng thực có một bóng đen to lớn đã tiến gần đến các cô gái bằng những bước nhảy lớn.
Các cô gái xô nhau chạy. Vera nhìn xung quanh và bị ngã xô vào đống tuyết.
Còn con sói tiến gần, tiến gần…
Verotra hai tay bưng lấy đầu, thét lên:
- Cứu tôi với! Xin hãy cứu tôi với, mọi người thân mến ơi, mọi người yêu quý ơi…
Maruxia túm được ngay cái gậy trồi lên từ đống tuyết. Bé quên mình, khua tuyệt vọng và ném ngược thẳng về con chó sói.
Các cô gái đứng nhìn…
Xa xa, qua màn sương tối, sau cánh rừng thưa có những đốm lửa. Các cô gái lang thang giữa các cây rừng, nhìn nhau và nháy mắt. Cuối cùng, chúng dàn hàng bao vây bởi hình bán nguyệt, di chuyển lên phía trước, tiến dần về phía các cô gái.
- Bọn cướp - Vera thì thào.
- Không, không, không phải – những con chó không giúp gì cho bọn cướp đâu. Cảnh sát đấy.
Maruxia lao về phía con chó. Nó ngoe nguẩy cái đuôi. Khi Maruxia muốn âu yếm thì nó chịu yên. Nhưng khi Maruxia muốn chạy về phía trước thì nó lại chặn đường cô và gầm gừ.
- Hãy tránh ra – tao cần phải nói chuyện với các chú cảnh sát để họ còn chỉ đường giúp chúng tao chứ.
Con chó không chịu nghe.
- Hãy tránh ra – Maruxia yêu cầu – chúng tao không phải là bọn cướp đâu. Bọn tao đơn giản chỉ là những người vô tình muốn rời khỏi nơi đây thôi. Còn họ đi tìm bọn cướp.
- Đằng nào thì họ cũng đi lại đây – Galia nói. Và đúng rõ ràng dây xích của bốn hình thù màu đen đang di chuyển về phía trước. Bây giờ thì nhìn rõ những đốm lửa. Đó là những ánh đèn trong tay những người đang đi. Ánh sáng rọi vào các cô gái đang quấn chặt lấy nhau. Và các cô gái nghe thấy giọng quen quen:
- Maruxia! Galia! Vera!
Các cô gái khẽ kêu ối lên.
- Các cô gái, tại sao các em không đáp lại? Một giọng quen quen hỏi lại.
- Cô Anna Ivanova! – Maruxia hét lên - tất cả đám đông vây quanh các cô gái. Ở đây có cả nhà thực vật học, chị phụ trách đội và các chú cảnh sát. Còn đích thân cô Anna tiến lại gần các cô gái.
- Nào, các cô gái. Các em đã khiến cô rất giận. Điều gì đã làm chúng ta xa rời nhau như thế này. Chúng ta đã học tập, trò chuyện và cùng hoà thuận, vậy mà mọi cái giờ đây trở nên vô ích!
- Chúng con đi tìm cành liễu cho góc thiên nhiên – Maruxia lí nhí chỉ đủ để nghe.
- Đúng rồi – nhà thực vật học lên tiếng – các cháu đã làm buồn lòng cô giáo. Lại còn cô giáo nào nữa. Vẫn chưa hết, cô giáo đã đi nửa vòng thành phố như thế nào… và tất cả chỉ để giúp các cháu. Thật không ngoan chút nào.
Chiếc ô tô lao thật nhanh. Các cô gái ngồi cạnh cô Anna Ivanova. Chúng không rời mắt nhìn cô. Maruxia rụt dè dơ tay.
- Nào, hãy nói đi – cô Anna Ivanova cho phép. Maruxia đứng dậy. Ô tô lắc lư. Cô gái chút thì ngã.
- Thôi, con ngồi nói cũng được – cô giáo cho phép.
- Cô ơi, cô Anna Ivanova ơi, cô đừng nghĩ ngợi nữa…Maruxia rụt dè nói. Chúng con đã học được điều gì đó….
- Ví dụ? – cô Anna Ivanova hỏi lại.
- Ví dụ chúng con đã không cãi nhau trong lúc hoạn nạn. Sau đó chúng con cũng không sợ, không hề khóc lóc khi trời tối dần.
- Vậy à – cô Anna Ivanova nói – còn sau đó thì thế nào?
- Còn sau đó… sau đó tất cả chúng con đều cố gắng. Ví dụ như là... là… không mất tinh thần và đoàn kết…
- Bạn ấy còn cứu con thoát khỏi chó sói nữa – Galia khoe.
- Chó sói ở đâu ra? – cô Anna Ivanova ngạc nhiên.
- Là con chó ấy, nó trông thấy chúng con. Nhưng chúng con không biết nó chỉ là con chó. Chúng con cứ nghĩ là chó sói. Con bị ngã xuống. Con kêu ầm lên. Thế là Maruxia xông thẳng vào con chó! mắng nó!
- Điều này đã an ủi cô một chút – cô Anna Ivanova nói.
Các cô gái ngồi trong lớp học. Bỗng nhiên một cô giáo khác bước vào lớp:
- Mời các em ngồi xuống. Hôm nay cô sẽ dạy các em. Cô Anna Ivanova đi vào rừng tìm kiếm các em học sinh lạc nên bị cảm ốm.
Maruxia gật đầu buồn rầu.
Tại chiếu nghỉ của cầu thang, trước cửa nhà cô Anna Ivanova, Maruxia, Galia và Vera đang đứng gõ cửa.
- Bấm chuống chứ? Cậu sao thế? Maruxia bực mình nói.
- Thì cậu bấm đi – Galia trả lời.
- Cậu sao thế - cậu sợ à?
- Thế còn cậu thì không sợ?
- Tay tớ đang chết cóng đây này…
- Thế chả nhẽ tay chúng tớ thì không chết cóng…
Maruxia lắc đầu trách móc. Bé làm ra vẻ dũng cảm tiến về phía cửa ra vào và dừng lại.
- Nhìn hộ tớ xem nào – Maruxia đề nghị. Tóc đã được chải gọn gàng chưa? cổ áo không bị gập đấy chứ? Chúng ta không được phép làm buồn phiền người ốm đâu.
Các cô gái cẩn thận nhìn quanh nhau. Chỉnh sửa lại váy, áo, kéo tất ngay ngắn, cuối cùng Maruxia tiền lại gần cửa bấm chuông.
Cánh cửa mở ra.
Tại ngưỡng cửa là một bà cụ tóc bạc phơ, trắng hơn cả tuyết.
A, chào các cháu – bà niềm nở chào – các cháu vào đi, đừng sợ. Các cô gái bước vào phòng chờ ngoài.
- Các cháu đến thăm con gái bà à? - Bà hỏi lại.
- Không ạ, chúng cháu đến thăm cô giáo cháu… cô Anna Ivanova…
- Nhỡ đây lại là con gái của bà thì sao? - Bà mỉm cười.
Và các cô gái nghe thấy giọng quen thuộc:
- Mẹ ơi, ai đến đấy ạ?
- Rồi con sẽ thấy – các vị khách còn đang cởi áo khoác và sẽ vào.
Cô Anna Ivanova hơi gày và xanh, cô đang nằm trên đệm.
- Xin chào các em – cô Anna Ivanova niềm nở chào.
- Chúng em chào cô ạ - các cô gái khép nép đáp lại. Còn bà thì cười.
- Học sinh của con rụt rè quá. Thậm chí mất hết cả giọng… Ngồi đi, ngồi xuống đi, các cô gái bé bỏng – để bà đưa thuốc cho bệnh nhân chút.
Cô Anna Ivanova thở dài uống hết thìa thuốc, có vẻ như thuốc khó uống lắm.
Các cô gái không rời mắt nhìn cô.
- Nào, các cô gái, việc học hành của các em đến đâu rồi?
Các cô gái nhìn quanh nhau không trả lời.
- Có những điểm nào rồi?
- Nào, Valia, con nhớ xem con được mấy điểm số học?
- Con được bốn ạ - Galia trả lời.
- Còn con, Vera?
- Con được năm – Vera trả lời khẽ chỉ đủ nghe.
- Thế còn Maruxia?
- Con thì cô giáo không hỏi ạ.
- Có chuyện gì thế các cô gái? Cô Anna Ivanova ngạc nhiên – sao hôm nay các con chẳng giống mình chút nào?
- Chính các cô gái cũng đang ngạc nhiên đấy – bà nói – các cô gái ngạc nhiên vì cô giáo không chỉ sống ở trường, mà còn cả ở nhà, rằng cô cũng có mẹ, người đang lo lắng cho cô, rằng cô đang ốm, rằng cô đã gày và xanh đi.
- Cô Anna Ivanova – Maruxia thốt lên và nhào về phía cô giáo – cô hãy bình phục lại – chúng con sẽ không thế nữa – cô hãy bình phục lại nhé.
- Được rồi, cô sẽ cố gắng.
Các cô gái ngồi sau bàn học. Trong lớp tràn ngập ánh nắng. Bên ngoài cửa sổ là mùa xuân.
- Cô giáo đến rồi! – Galia kêu lên sau cửa và chạy về chỗ ngồi.
- Các cậu nhớ nhìn mình nhé – Maruxia thì thào– Cô Anna Ivanova bước vào lớp học. Các cô gái đứng dậy nhẹ nhàng và không một tiếng động, nhưng ngạc nhiên.
- Chào các em, các em ngồi xuống – cô Anna Ivanova nói.
Các cô gái đang ngồi. Bỗng nhiên một loạt dơ tay.
- Có chuyện gì vậy. Các em muốn nói gì? Cô Anna Ivanova ngạc nhiên.
Tất cả các cô gái đứng dậy, liếc sang Maruxia.
Bé vẫy tay. Tất cả lớp khẽ đồng thanh:
- Chúng em rất vui mừng vì cô đã bình phục.
- Còn cô rất sung sướng khi nhìn thấy các em – cô Anna Ivanova nói – Cô nói thật vắng các em cô rất buồn. Và cô thú nhận một điều: cô rất vui khi các em đón chào cô một cách thương yêu như thế - tất cả giống y như nhau. Như vậy suốt thời gian qua chúng ta cùng nhau làm việc hoà thuận. Và thế là cuối cùng, khi những bông hoa đang đua nở, những búp trên cây bắt đầu nhú thì chúng ta sẽ kết thúc năm học lớp Một.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét